Bông Điên Điển

Em đi lấy chồng về nơi xứ xa,
Đêm ru điệu hát câu hò trên môi.
Miền Tây xanh sắc mây trời,
Phù sa nước nổi người ơi đừng về!
Với màu điên điển say mê,
Vàng trong ánh mắt vỗ về gót chân.
Trót thương tình [Bm]nghĩa vợ chồng,
Nên bông điên điển nở cho lòng vấn vương.
Tình [Bm]thương em [A]khó mà lường.

Chồng gần không lấy, em [A]lấy chồng xa,
Giờ đây nhớ mẹ thương cha,
Còn đâu mà thong [Am]thả đi về nhà thăm.
Xa xăm nơi [Dm7]chốn bưng biền,
Ăn bông mà điên điển,
Nghiêng mình [Bm]nhớ đât quê.
Chồng xa em [A]khó mà về.
Hò ơ, ơi [Dm7]hò! Chồng xa em [A]khó mà dzề
Hò ơ, ơi [Dm7]hò! Chồng xa em [A]khó mà dzề...!
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP