Bông bần nở trắng tháng ba
Nhớ người ta lắm phương xa không về
Buồn lòng bần rụng trắng quê
Trách ai sao nỡ hẹn thề rồi quên?
Chiều tàn đón ngọn gió lên
Mình tôi tôi đứng ở bên sông chờ
Như cây bần đứng bơ vơ
Ngẩn ngơ tiếc nuối có ngờ mình [Bm]xa
Đến bao giờ tháng ba qua?
Bần thôi ɾụng tɾắng người ta sẽ về
Nghe tɾong [Am]lòng dạ tái tê
Canh [A7]khuya tɾở giấc tứ bề lạnh căm
Bông bần nở tɾắng bao năm
Ta còn nỗi nhớ âm thầm người dưng
Người dưng sao cứ lạnh lùng?
Phải chăng khác họ mịt mùng ρhương xa?
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận
Đăng nhập
Đăng ký