Biển Người Nhân Gian

Hoa trắng, hoa nở, chẳng biết đến bao giờ
Thì hương sắc sẽ phai tàn đi
Người đến, người đi
Như gió mây về đâu
Chuyện xưa đó anh chẳng còn thấu
Đến hôm nay còn đây, là tim đã hao gầy
Tổn thương tɾong [Am] lòng năm tháng ấy
Hồi ức sao còn dày vò nơi [Dm7] mãi tâm can
Cuộc tình [Bm] tan đi sao không lý do
Biển người nhân gian đấy
Mà người thương sao không thấy
Còn vương vấn nơi [Dm7] này
Hình [Bm] dung xưa vẫn mãi đây
Người bỏ quên tình [Bm] nhân hay dòng đời chia ngã đôi đường
Gom hết dòng lệ, theo từng giọt mưa tuôn
Biển người nhân gian đấy
Mà người thương sao không thấy
Đường xưa vẫn đây mà
Tình [Bm] nhân không thấy ghé qua
Trời ρhụ cơn mộng say cho tình [Bm] ta chia cách thế này
Biển người đông nhưng bóng dáng em [A] nơi [Dm7] nào.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP