Bến Sông Xưa

Bến sông xưa ai ngóng ai chờ
Đôi bờ bờ khắc khoải
Bến quê nghèo ai đợi mong người xưa
Xót thương thân tằm trọn kiếp vương.

[ĐK:]
Người xa lắm bỏ mình em ngày tháng
Bỏ dòng sông bao mùa nước vơi [Dm7]đầy
Ngập lối em [A]về hoa gạo vương tháng ba
Bến quê nghèo thổn thức gọi người xa.

Người xa lắm bỏ dòng sông đầy nắng
Chở niềm thương con [C7]đò vẫn sang bờ
Chờ nỗi mong [Am]chờ ai người qua lối xưa
Bến quê nghèo thản thốt tiếng gà tɾưa.

Bến sông xưa lẻ bóng, bóng con [C7]đò
Đưa người về sông nhỏ
Bến quê nghèo mưa chiều khóc người xưa
Lối xưa ai về còn níu chân người qua.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận