Bâng Khuâng Đêm Hà Tĩnh

1. Lâu con về quê mẹ đò đi ngược Sông La
Trên sông nước quê ta giọng đò đưa chứ man mác
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Nhớ nơi kỳ ngộ, nhớ lời nước non.

Dù bể cạn đá mòn, dạ sắt với lòng son [C7]
Biết khi mô cho ρhai nhạt
Biết thuở nào cho ρhai nhạt.

Chứ chàng đi mô cho thiếp theo cùng
Đói no mà thiếp chịu, lạnh lùng mà thiếp cam
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Thương em, anh [A7]cũng [Am7]muốn thương
Bởi vì bên giáo bên lương khó chịu.

Chứ thương nhau gian khổ xá gì
Vực sâu núi thẳm khó gì em [A]cũng [Am7]qua
Chàng về thưa với mẹ cha
Phải duyên kỳ ngộ dẫu xa cũng [Am7]gần.

Núi Hồng ai đắp mà cao
Sông sâu cá lội ai đào mà nên
Công cha nghĩa mẹ đáp đền
Núi sông tươi [Dm7]thắm tình [Bm]xuyên thêm nồng.

2. Nay em [A]về quê mẹ tình [Bm]thắm đượm bao la
Đò đi đến Tam Sa đò ngược [G]về Nam Phố.

Này chứ bạn mình [Bm]ơi [Dm7]
Nước non, non [C7]nước hữu tình
Chứ ông Tơ bà Nguyệt
Bạn với mình [Bm]chứ chớ quên
Này chứ bạn mình [Bm]ơi.

Sông La chín đợi mười chờ
Thuyền đi có nhớ bến chờ đợi mong [Am]
Thuyền đi có nhớ bến chờ đợi mong.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP