Ăn Năn Sám Hối

Tôi thương mẹ tôi mắt mờ lưng khòm tóc phai
Bao tháng năm dãy dầu nhọc nhằn
Nuôi cho đàn con ấm no lớn khôn nên người
Mẹ tảo tần một sương hai nắng.

Nhưng theo thời gian lớn dần mỗi đứa mỗi nơi
Bao tháng năm mõi mòn mẹ chờ
Đêm đông lạnh lùng ốm đau sớm khuya một mình
Mà đàn con [C7]chẳng ai về thăm.

[ĐK]:
Vì đời kiếm sống con [C7]khờ quên mất
Mẹ hiền chốn quê xưa
Giờ tìm nơi [Dm7]đâu bóng mẹ mù xa
Chỉ có khói hương tɾên bàn thờ.

Nay con [C7]về đây cuối đầu tội bất hiếu nhi
Ôi nói sao cho vừa tội tình, ăn năng từ đây
Sám hối suốt cả cuộc đời
Mẹ hiền ơi [Dm7]thứ tha dùm con.
Đăng nhập hoặc đăng ký để bình luận

ĐỌC TIẾP